Nhiều người nói nếu không có công danh sự nghiệp thì chí ít con người ta có tình yêu. Tình... yêu... với tôi?
Ở tuổi 28 này, nếu tôi nói là có lẽ tôi chưa từng có một mối tình nào đậm sâu cả, thì bạn có cười tôi không? Hãy khoan cười đã nhé. Tôi sẽ giải thích... Thú thực mà nói, vì đam mê highfun quá mà tôi đã quên mất rằng tuổi trẻ của mình đáng nhẽ phải là để yêu. Để biết xem tình yêu là gì. Để biết xem tình yêu thế nào mới là cái tôi muốn. Chính bởi trông ngóng những lần highfun mà tôi đã bỏ lỡ đi rất nhiều cơ hội tình cảm. Tôi nhớ rằng ở năm cuối Đại học cũng có kha khá người nhắn tin qua lại với tôi. Họ nhiệt thành lắm. Tôi có thể cảm nhận được rõ mong muốn một mối quan hệ tình cảm từ họ. Còn tôi ư? Lúc đó tôi chẳng muốn nghĩ nhiều. Cái tôi phải nghĩ nhiều là làm thế nào để mua được đồ giá ngon và có tìm được được bot mlem mlem để lên kèo mỗi thứ Bảy không cơ. Thế nên họ cứ nhắn tin thì tôi nhắn tin lại thôi. Sẽ chẳng có chuyện gì diễn ra tiếp theo cả. Yêu ư? Không. Tôi sẽ đi tạm vài cuộc hẹn cho gọi là xem họ là ai mà thôi. Có nhiều người tôi còn cho họ leo cây nếu hôm đó có bất chợt được mời một kèo HF. Nhìn lại tuổi trẻ mà nói thì có lẽ tôi đã không quá quan trọng hoá chuyện tình cảm. Tôi cảm thấy có một điều gì đó quan trọng hơn nhiều bên mình rồi.
Nhưng giờ tôi mới tự hỏi. Vậy yêu là gì? Tôi nên bắt đầu từ đâu? Dù hơi muộn nhưng tôi đã bừng tỉnh và nhận ra rằng hoá ra tôi cũng có khao khát được yêu thương. Sau khi chuyến đi họp lớp đó, nếu đặt sự ghen tị về sự nghiệp với các bạn sang một bên, thì tôi muốn có được cảm giác được trông chờ bởi ai đó mỗi khi về nhà đó của họ. Lâu rồi mới có dịp hàn huyên với con bạn thân hồi còn đi học thì nó có tâm sự với tôi về sự ấm áp của tình yêu. Nó chia sẻ rằng trước khi nó đến được với chồng mình nó không nghĩ rằng trên đời này sẽ có ai hi sinh hết mình cho nó được như vậy. Vì quá đỗi yêu thương nó mà anh kia đã đấu tranh bất chấp gia đình phản đối suốt 2 năm để cưới nó bằng được. Anh ấy có chấp nhận bị mọi người nhiếc móc nhưng vì yêu nó mà anh vẫn kiên trì. Có lẽ khi yêu con người ta có thể làm được những điều điên rồ. Thật ư? Tôi đã tự hỏi mình rằng liệu ai đó hi sinh vì yêu mình chưa. Chắc tôi sẽ từ chối trả lời câu hỏi này để bớt làm mình buồn... Tôi thực sự muốn nhận được yêu rồi, nhưng tôi bắt đầu từ đâu?
Thật là nực cười khi 28 tuổi và tôi phải hỏi câu hỏi này. Tới giờ, tới căn bản của tình yêu tôi còn chẳng biết. Tôi chưa biết cảm nhận tim đập thình thịch vì ai như thế nào. Hay cảm giác ấm áp mà bàn tay của người thương trong dịp Noel. Hay đơn giản chỉ là cảm giác yên bình nhìn nhau và mỉm cười vào một buổi cà phê Chủ Nhật thôi. Tất cả những gì cơ bản mà mọi người xung quanh đã đạt được từ thưở đầu đôi mươi giờ là những thứ tôi ao ước. Có lẽ tôi phải chấp nhận cô độc dần thôi... Ai ở độ tuổi này mà sẽ muốn đồng hành cùng tôi trên chặng đường học những điều cơ bản trong tình yêu chứ? Tôi nghĩ rằng giờ tôi phải trả giá cho những gì tôi đã đánh mất ở thời trẻ. Và có lẽ có những thứ đã đánh mất thì ta chẳng thể lấy lại được. Bạn có nghĩ rằng cô độc đáng sợ không? Có lẽ ngày qua ngày tôi sẽ phải trở về căn nhà không một bóng người này và gặm nhấm tấm can mình. Tiếc thương tại sao lại đặt mình vào hoàn cảnh này chỉ vì cứ ham chơi nhất thời. Chắc cảm giác này sẽ lạnh lẽo lắm. Tôi chắc sẽ đáng thương lắm...
————————————————————
Nội dung bài viết không khuyến khích việc sử dụng chất
Nếu bạn cần tư vấn hoặc giải đáp thông tin có thể liên hệ với #Bê qua tổng đài: 0389915664
#Highfun #2F #Chemsex #ChuyencuaBe #TudiencuaBe #Bebiettuot #TrochuyencungBe #phongkhamhaidang