Nếu ngày giờ phút này vào 5 năm về trước có người hỏi tôi “bạn là người như thế nào?”. Chắc chẳng cần mất tới 3s để tôi lập tức bật ra từ “tội lỗi”. Thực tế mà nói thì đó là tất cả những cảm xúc tôi có ở thời điểm ấy.
Tội lỗi vì tôi đã để một lần lầm lỡ. Một lần mà thay đổi cả một cuộc đời… Tôi đáng lẽ xứng đáng một cuộc sống tràn đầy hi vọng như những bạn đồng trang lứa khác ở tuổi 19 chớm nở. Tôi không xứng đáng nữa. Tôi có một cái thứ trong người mà tôi không nghĩ tôi có thể sống bình thường được. Tại sao tôi lại dính phải nó chỉ vì một lần tin nhầm người cơ chứ? Tại sao chỉ một lần tôi nghĩ là nếu quan hệ không bao thì tôi có thể thân mật hơn với một người đàn ông và anh ta sẽ yêu tôi thì tôi lại phải mang theo HIV cả đời? Tại sao? Và tại sao?
Nếu một ngày có 24 giờ thì mỗi giờ, mỗi phút tôi lại chất vấn mình một câu hỏi tại sao. Và cứ thế tôi cứ càng lún sâu vào trong một cái mê cung không lối thoát. Càng chìm sâu thì tôi càng mải miết đi tìm các nguồn thông tin giải đáp cho những câu hỏi tại sao ấy. Tôi đi tìm vô vàn các page dành cho những người có H trên Facebook. Trong một lần đọc bài đăng về trải nghiệm vượt qua mặc cảm của bản thân của một bạn này, tôi có comment kể về quãng thời gian qua mà tôi cứ dằn vặt không ngừng. Tôi muốn biết làm thế nào mà tôi có thể ngừng cảm thấy có lỗi với chính bản thân mình, với chính cuộc sống mà vì lầm lỡ mà mình đã đánh mất. Ngày hôm sau, tôi ngạc nhiên vì có một comment đáp lại. Nhưng lời đáp là một câu hỏi. “Bên cạnh những cảm giác có lỗi này thì bạn là người như thế nào thế?”
Không hiểu sao, tôi không biết trả lời sao. Đáng lẽ ra tôi phải biết chứ? Tôi thực sự sững sờ. Phải mất tới 2 ngày tôi mới thực sự nghĩ được thông suốt. Càng nghĩ thì tôi càng nhận ra rằng có lẽ vì quá đằm chìm trong cảm giác tội lỗi tôi đã quên mất đi mình là ai. Quên mất đi tôi có những giá trị gì. Tại sao trước đây tôi không nhớ rằng tôi đã từng hồn nhiên làm những điều mình thích mà mặc kệ tất cả mọi người nghĩ gì? Có hôm tôi sẽ mang cọ, màu, và một tờ giấy trắng đi rồi chọn một góc đầy nắng ở quán cà phê ưa thích của mình. Tại sao trước đây tôi lại không nhớ rằng tôi có một đám bạn thân thiết hơn bao giờ hết? Tôi có những người bạn mà lúc hoạn nạn tôi có thể tin tưởng và gọi họ bất cứ lúc nào. Tại sao trước đây tôi không nhớ ra là tôi vẫn còn ước mơ được làm trong lĩnh vực công tác xã hội? Tôi đã dành nhiều năm tình nguyện trong các hoạt động từ thiện và dự án cộng đồng rồi tôi cũng đã lên kế hoạch học thạc sĩ để thực hiện ước mơ này nữa. Càng nghĩ nhiều hơn thì tôi càng cảm thấy tôi đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian vào cái tôi không thay đổi được. Tôi vẫn còn rất những điều quý giá cơ mà.
Liệu có phải tôi đã mang chữ H bên mình quá lâu mà bỏ lại mất 25 chữ cái còn lại?
#KbangK #MentalhealthHD
Địa chỉ phòng khám:
số 15A/98, Vũ Trọng Phụng, P.Thanh Xuân Trung, Q.Thanh Xuân, Hà Nội,